Tết ở nhà ông bà chinh với bọn ở nhà 1 mình ông bằng bà thơm lên chơi
PNO - các con cũng mắc với 1 loạt hoạt động, trải nghiệm. Có trò là “xưa bày - nay làm”, cũng có rất nhiều trò mới mà các con tự nghĩ về ra.
Bạn đang xem: Ở nhà ông bà
Dịp ngủ hè năm nay, tôi và ông xã sắp xếp đưa hai con về quê ngoại sinh sống Cam Lộ, Quảng Trị thăm ông bà ngoại.
Rời xa không gian chật thon thả và đông đúc chốn thị thành, các con vui mừng được hòa tâm hồn vào sự thanh sạch, rộng rãi của cánh đồng với những con đường ở quê.
Trên lối dẫn về nhà, không ít lần những con đã reo lên ưa thích chí khi phát hiện những cảnh lạ cơ mà ở phố không bao giờ có: Một bầy trâu nhẩn nha gặm cỏ, cái máy bơm sục nước white xóa đổ ra đồng, phần nhiều anh thanh niên đang chặn đìa tát cá…
Khác với suy nghĩ của tôi, ngay lập tức hôm đầu tiên, các con đang hòa nhịp rất nhanh vào đk ăn ở, sống mới. Không có bạn cùng trang lứa, những con tìm kiếm, kết giao với những người bạn new là thú nuôi, cây trồng trong vườn.
Cô chị sau đó 1 hồi xua đuổi bắt hụt khá rồi anh dũng “tranh giành” với con kê mẹ đã và đang ôm gọn vào lòng được một chú gà con. Trong cả buổi sau đó, thanh nữ “chị mẹ em” ngọt xớt với... Chú gà. Còn cậu em út ít thì sẽ cật lực cần sử dụng một cành khô để vui đùa với đám cây chanh, cây chuối vị trí góc vườn.
Suốt mấy chục phút, nhỏ hết chọc vào dưới gốc, lại với lên mấy tàu lá phía cao hơn nữa để tưởng tượng, “thi triển” mấy ngón nghề vô cùng nhân, phép thần thông biến hóa kiểu Doreamon mà con đã xem nhiều lần bên trên youtube khi còn ở thành phố.
Những ngày tiếp theo, hôm nào những con cũng bận rộn với 1 loạt những hoạt động, trải nghiệm. Có trò “xưa bày - nay làm”, và cũng có rất nhiều trò bắt đầu mà các con tự suy nghĩ ra thêm. Chồng tôi nói: “Nếu nghỉ ngơi phố, mong muốn vui chơi, vui chơi là đề nghị tốn tiền tải vé, download nước bắt đầu được sử dụng thương mại & dịch vụ thì trong nhà ngoại, trò nào thì cũng là hưởng thụ miễn phí chất lượng cao”.
Các con tôi khoái chí khi được mày mò cây cối, vùng rừng núi (ảnh tác giả cung cấp) |
Tôi nhấn ra, không gian thoáng đãng, bầu không khí trong lành, gần gụi với thiên nhiên luôn luôn là môi trường lý tưởng giúp con em mình phát huy tư duy, trí tưởng tượng cùng các kĩ năng mềm.
Ở phố, các bước bận rộn, không gian sinh hoạt eo hẹp và chật trở thành tác nhân gây ngày càng tăng những mâu thuẫn, cự bao biện trong nhà. Tôi và ông chồng đều dễ dàng than phiền, trách mắng con. Chúng tôi trách những con vì sao luôn biệt lập về sở thích, thói quen. Trong cùng thời điểm, nếu như đứa này thích hợp xem hoạt hình, thì đứa kia lại say đắm xem các chương trình ca nhạc. Ví như đứa này soạn giỏ đồ nghịch thì đứa khác thường chọn đi lật tung giá sách tìm cây bút vở, làm đồ đạc đổ nhào. Trường hợp đứa này dậy sớm, thì đứa kia call mãi chưa chịu đựng dậy. Khẩu vị ăn uống, địa điểm vui chơi và giải trí yêu say đắm của 2 đứa cũng không giống nhau...
Xem thêm: Giáo Án Tự Nhiên Và Xã Hội 2 Bài 4 Giữ Sạch Nhà Ở, Bài 4: Giữ Sạch Nhà Ở
Khi về quê, vấn đề mè nheo, mâu thuẫn ấy nhanh chóng được giải quyết. Bà bầu hoàn thuận, đoàn kết trò chuyện, vui chơi. Việc ăn uống cũng bị đơn giản, mạch lạc không gặp trở ngại hơn rất nhiều. Những con tra cứu thấy niềm vui chung từ bỏ thiên nhiên, từ rất nhiều trò khám phá đầy sáng sủa tạo, mới mẻ. Các con còn biết hỗ trợ, hỗ trợ nhau trong những lúc đề xuất thiết.
Những ngày hè nghỉ ngơi ngoại, vợ ông xã tôi được đàng hoàng tay, nhẹ nhõm, với tìm lại được sự cân nặng bằng. Tự vị trí tín đồ quan sát, công ty chúng tôi nhận ra kỹ năng, cảm xúc được biểu lộ trong từng tình huống tương tác của mỗi đứa là núm thể, là không giống nhau. Chúng tôi cũng đoán được khá đúng chuẩn những thời gian nào nhỏ sẽ thông báo cần tín đồ lớn góp đỡ, đồng hành.
Tuần về ngoại nghỉ hè đầu tiên trôi qua cấp tốc chóng, các trò đùa trẻ thơ rất lâu rồi mà tôi ưa thích như nghịch cát, tắm mưa, trèo cây coi tổ chim, ra đồng bắt châu chấu, lên rừng nhặt quả chín… hiện giờ cũng là niềm hào hứng vô tận của 2 con. Tôi bất chợt nghĩ mang đến phương án, hay ck tôi download vé trở lại tp trước, còn tôi sẽ ở lại quê để dành thêm cho các con thêm một chút thời gian.
Tour ngủ hè về nước ngoài năm nay xuất hiện thêm cho vợ ck tôi một chặng hành trình mới. Công ty chúng tôi học theo lòng tin yêu yêu đương đầy rộng lớn mở, hài hòa và hợp lý của ông bà ngoại, biết lùi lại một bước để bao dung cả phần nhiều điều chưa làm được ở cháu con. Ông bà quan điểm rất rõ ràng, đang là con nít thì chỉ cần khỏe mạnh, lễ phép, hồn nhiên, vui mừng là đủ. đều thứ không giống đều có thể du di, uốn nắn nắn từ từ.
Mùng 3 tết của 4 năm trước, ông ngoại bất thần qua đời. Bà tôi như tàu lá chuối rũ xuống, cơ hồ chẳng thể xanh trở lại.
Ông bà có tác dụng nghề dạy học làm việc Thanh Hóa. Trong số những câu chuyện nói về ngày xưa, hình hình ảnh gia đình các cụ dắt díu 8 fan con trên chuyến tàu vào nam in hằn vào lớp những cháu. Sau đó, ông bà an cư ở mảnh đất nền Tân Phú (Đồng Nai).
Một cuộc sống mới, không còn cái đói khổ tuy thế nỗi lòng của fan ly hương là vết thương chưa bao giờ lành lặn. Nỗi lưu giữ càng sâu nặng nề hơn số đông ngày cuối năm. Biết ông bà nhớ tết quê, mẹ tôi hay chạy xe khoảng 30km ra thị trấn để mua bằng được một gốc đào ngày 30 tết. Nhưng mà kể ra thì tết bắt đầu từ trước đó mấy ngày rồi.
Khoảng 25 mon Chạp, vợ ck cô Hà (em ruột của mẹ) từ bỏ TP Biên Hoà (Đồng Nai) đang về quê, chở theo một xe xanh đỏ tím vàng. Nghe báo hiệu, chị em tôi cùng các em (là bé của cậu) đã khua nhau tập hợp đủ lực lượng. Sau đó, cả gia đình đều hợp tác vào trang trí, làm cho tiểu cảnh.
Mỗi năm, đơn vị ông bà sẽ tiến hành khoác một tấm áo new với mỗi chủ đề khác nhau. Có năm, cửa hàng chúng tôi biến khu nhà ở thành cây điều ước với tương đối nhiều dây tua rua rực rỡ; có năm lại gắn hàng trăm chiếc chong nệm xoay tít nhan sắc màu; có đợt lại đỏ rực đèn lồng đỏ lớn, bé dại kín mít từ vào ra ngoài. Cô Hà cũng là “nhà đầu tư” chính bán buôn mọi đồ gia dụng dụng trang trí, đồng thời cũng chính là “chỉ huy trưởng” rồi quát tháo tháo lũ trẻ con.
Và đã thành truyền thống, ông ngoại sẽ là bạn cắt chữ “Tết đoàn viên” để treo lên góc tô điểm chính, lũ chúng tôi lăng xăng ngó nghiêng xin được phụ câu hỏi (phụ thì không nhiều chứ phá thì nhiều).
Bà ngoại đang lau dọn và sắp xếp lại bàn thờ tổ tiên, cắm mấy lọ đựng hoa cúc, hoa dơn. Các cậu vã các giọt mồ hôi treo dàn đèn nháy trong cái nắng nóng đặc trưng của miền Nam. Cậu Hoàng sâu sắc ngồi vẽ tranh rồi khoe cùng với bà ngoại, nếu ai thích, cậu sẽ tặng ngay ngay, rồi lại tỉ mẩn vẽ tiếp. Chị em và chị tôi chở mấy chậu hoa cúc xoàn xếp ngay lập tức ngắn mặt hiên nhà. Giờ nói, tiếng cười, tiếng ơi ới cứ vậy xôn xao căn nhà nhỏ.
Đó là size cảnh ấm cúng nhất từng mùa đầu năm về. Từ lúc còn đi học cho tới khi lấy chồng, tôi vẫn không ngừng chờ đợi cảm xúc đó. Tôi vẫn thì thầm hãnh diện khi tín đồ quen tấm tắc “nhà ông bà Kiều năm nay đẹp quá”. Gồm lần, một cô hàng xóm còn nói vui “khi làm sao thấy công ty ông bà Kiều trang trí là thấy đầu năm về”.
Tết năm này cũng vậy. Bên ông bà tươi vui đèn lồng dung nhan màu.
Sáng mùng 3, ông bất ngờ lên cơn đau tim cùng qua đời. Ông gục đầu xuống gối, hướng ra phía khung cảnh bùng cháy mà gia đình đã trang trí. Nghe tiếng thằng Nhí gọi điện thoại thông minh thảng thốt “ông mất chị ơi”. Bà ngoại vẫn lấy dầu gió xoa tay chân ông trong tuyệt vọng. Ba chị em và các cô chú có mặt ngay sau đó. Mẹ tôi khuỵu xuống trước cửa ngõ nhà.
Ít phút sau, khu nhà ở lao xao tiếng những cô chưng xóm giềng, có người già khập khiễng chạy sang trọng mếu máo: “Trời ơi ông Kiều sao vậy”. Sau đều phút đau đớn, tín đồ lớn trong đơn vị phân công quá trình để lo chu toàn hòm của ông ngoại. Là người lớn, phải họ cần thiết khóc như trẻ nhỏ nhưng trong trái tim thì bị xé nát.
Cây nêu, đèn lồng, phần đa chậu hoa đỏ kim cương cũng lập cập được xếp ra sau vườn. Chỉ một buổi sáng, căn nhà đã chít mảnh khăn tang.
Trang trí bên ông bà là niềm vui và cũng là thời gian háo hức nhất mỗi lúc tết vềRất nhanh, lại cho tết. Giỗ đầu ông ngoại. Có người nói, chớ trang trí nữa, nhà đang có tang. Cô Hà phệ tiếng “Nếu tía còn sống, bố sẽ đồng ý cho có tác dụng để cháu chắt gồm chỗ về mà lại vui chơi. Giả dụ không còn điều gì khác là tết ở trong nhà ông bà nữa”.
Dường như chỉ chờ gồm vậy, chúng tôi lại xắn tay áo, cài chậu mai chậu đào, xếp loại chõng tre có tác dụng tiểu cảnh. Ở mặt đây, các cô treo từng nhớ tiếc đèn lồng của năm cũ còn dùng tốt. Ở mặt kia, những cậu lại bắc thang treo dàn đèn nháy. Bà nước ngoài ngồi dưới hiên, uống ly nước trà, ánh nhìn giăng đầy sương. Sau khi ông mất, bà gầy lên xuống vài lần và quên dần đi những thứ. Câu hỏi sắp dọn bàn thờ cúng phải để các bác lo liệu.
Tiếng lao xao vẫn tồn tại đó, truyền thống của mái ấm gia đình vẫn còn nguyên, chỉ gồm điều vắng đi bạn cắt chữ quen thuộc thuộc.
Năm nay, 25 tết, các cô lại chở một xe pháo xanh xanh đỏ đỏ về bên ông bà, làm sao là quạt giấy, như thế nào là câu đối. Phần lớn gốc cây trơ lá vào vườn dần tươi. Gia đình đông hơn, bà nước ngoài đã bao gồm thêm chắt, trong lòng cũng đang nguôi ngoai. Nhìn phong cảnh quen thuộc, bà nhảy cười trách nhẹ: “Không bên nào loè loẹt như công ty ông bà Kiều”. Vậy là, tết đã về.
Ông tôi vẫn bảo, suy mang đến cùng, dù xưa tuyệt nay, tết cũng chính là để đoàn viên. Và gồm lẽ, cũng là một một chiếc cớ để người ta được nhỏ nhắn lại, giảm lo toan. Ngôi nhà bé dại của ông bà mãi là góc sảnh và khoảng chừng trời của cộng đồng trẻ bọn chúng tôi.