Đây Là Nhà Văn Suốt Đời Đi Tìm Cái Đẹp Vĩnh Hằng, Nguyễn Tuân
guyễn Tuân là đơn vị nghệ sĩ, nhà văn hóa lớn. Toàn bộ tác phẩm của ông còn lại đã bệnh inh điều đó. Xuyên suốt đời, ông đã không ngừng tìm tòi, sáng sủa tạo. Lang bạt, xê dịch, giang hồ cũng cốt để phát hiện ra quy công cụ về "cái đẹp, dòng thật" của cuộc sống đời thường và con người.
Bạn đang xem: Đây là nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp
Sinh ra trong một gia đình Nho học, sống tại kinh thành hoa lệ, tiếp thu không khí văn hóa đô thị, tiếp thu kiến thức có hệ thống tinh hoa của nền văn hóa dân tộc và thế giới, tiếp xúc với tương đối nhiều văn nghệ sỹ tài danh đương thời kèm theo Nguyễn Tuân sẽ tỏ lộ nét tài hoa, lịch lãm, uyên bác của chính mình từ rất sớm. Vốn sống xê dịch càng bổ sung kiến thức sách vở và giấy tờ và kinh nghiệm riêng củ ông để biến thành "sự sống thật" vào tác phẩm. Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Tuân thương yêu Tản Đà. Có kiểu xê dịch, ngang bướng vẫn thành chướng ngại trên tuyến phố sáng tạo; gồm kiểu xê dịch bướng bỉnh đã tạo thành những giá trị khi nó thiệt sự tạo ra nét mới gồm ích. Nói theo cách khác suốt đời Nguyễn Tuân vẫn sống không còn mình "vì nét đẹp và dòng thật" (Nguyễn Đình Thi) của nghệ thuật, có tác dụng quà tặng ngay cho đời - dẫu có lúc ông cũng trầm trồ "khinh rứa ngạo vật" cùng không khỏi bị một số người chê trách. Tuy nhiên rồi do cái thành quả này văn chương đồ sộ kia, khiến cho mọi người càng gọi ông, yêu quý và kính trọng ông.
Ông viết các thể loại, làm những nghề. Ở nghành nghề dịch vụ nào, ông cũng trầm trồ tài hoa. Chơi hết mình, có tác dụng hết bản thân là điểm sáng của ông. Nguyễn Tuân - nhà văn; Nguyễn Tuân - nghệ sĩ điện ảnh; Nguyễn Tuân - công ty ngữ Pháp; Nguyễn Tuân - ông già chống gậy; Nguyễn Tuân - tín đồ Hà Nội… với bao dịch ngữ khác mà bạn đời dành cho ông đang nói lên sự trân trọng và yêu quý của họ đối với một tài năng. Thời gian và thành tựu đã đưa về cho ông hầu như vinh quang ko phải ai cũng có được. Bảy mươi chín tuổi, ông ra đi bất ngờ nhưng thực tế đã hội chứng minh, với rất nhiều nghệ sĩ mập "chết không hẳn là hết". Sự ra đi của ông, có thể, trong giây khắc nào đó, là "một sự trường tồn mới". 178 vòng hoa quanh tuyển mộ ông sau khoản thời gian hạ huyệt chẳng phải là một trong những giá trị, một "sự sống" kia sao?
Câu trả lời đúng chuẩn có lẽ: Ông là 1 nhân cách, một đậm cá tính sáng sinh sản nổi bật, ví dụ hơn, sinh hoạt ông bao hàm nét phẩm hóa học hiếm thấy: sự trung thực, trực tiếp thắn trong suy nghĩ, hành động; sự tài hoa, tinh tế trong sáng tạo.
Quả là chưa phải Nguyễn Tuân bắt đầu độc quyền đa số thuộc tính đó, dẫu vậy ở ông chúng đã thành phong cách, thành thi pháp nổi trội. Mẫu đẹp, cái thật như một phạm trù mỹ học, một quan niệm riêng của ông. Từ gần như ngày đầu cầm cây viết viết mang đến "Trung Bắc tân văn", "Đông Tây", "An phái mạnh tạp chí", "Tiểu thuyết sản phẩm bảy" tới những tác phẩm "Vang trơn một thời", "Thiếu quê hương", "Chiếc lư đồng mắt cua", "Tóc chị Hoài, "Nguyễn"… đã hình thành ở ông một đường nét riêng độc đáo. Nét đẹp mà ông quna niệm, nó bàng tệ bạc trong cuộc sống đời thường hằng ngày tự mái tóc, dáng vẻ đi, từng cử chỉ, từng đường nét văn hóa, nỗi niềm sầu xứ… tất cả đều được Nguyễn Tuân tái hiện hấp dẫn, sinh động nhưng không hề kém phần sống động dù thời hạn này ông chịu ảnh hưởng sâu sắc quan điểm duy mỹ của Đốtxtôiépski - đồ đệ của phái "Nghệ thuật vị nghệ thuật".
Dù vô tình, từ giác hay là không tự giáctrong quan niệm về cái đẹp phi giai cấp, phi xu thế nhưng qua tác phẩm, cũng đã chứng minh rằng: ông là người suốt đời tôn thờ cái đẹp và sự sống thật. Cái đẹp và cuộc đời thật ấy làm thế nào lại không mang ý nghĩa giai cấp, tính khuynh hướng này hoặc khác, ít hay nhiều. May thay, quan điểm duy mỹ của Nguyễn Tuân luôn bám vào truyền thống cuội nguồn quá khứ xuất sắc đẹp của dân tộc. Ở "Vang láng một thời", hiện lên bức ảnh về cái đẹp xưa của 1 thời suy tàn dưới chính sách phong kiến; Ở "Tóc chị Hoài", ông để ngòi cây bút say sưa vẽ lên mái tóc dài đẹp, đầy gợi cảm, trữ tình…
Ông có khá nhiều thời điểm buồn, thuyệt vọng trước tình đời, tình người. Ông thích hợp "Cái đẹp bây giờ tìm ngơi nghỉ đâu?" nên có lúc nhừng biến đổi và mang trọng điểm trạng u hoài.
Sau cách mạng mon Tám, lúc được chạm chán cuộc sống cách mạng, được giác ngộ cuộc sống giai cấp, ông tất cả dịp đánh giá lại quan niệm của bản thân và tự phân biệt rằng: "Cái đẹp chính là cuộc sống". Ông nghĩ cho "Cái xã hội thân thiện, tân mỹ của ngày mai" buộc phải say sưa ca ngợi nó hết lời trong số những tác phẩm sau 1945. Sự chuyển biến thật sự của Nguyễn Tuân rất có thể được xem tự "Đường vui" (1949) công dụng sau một chuyến đi, gặt hái lâu năm ngày. Đến "Tình chiến dịch" (1950), khi ông đi cùng cỗ đội, cùng ăn cùng ở với công tác,sự biến đổi tư tưởng của ông đang rõ. Cái đẹp giờ có tầm rộng lớn và triết lý, duy vật. Nếu như không tắm gội thiệt sự trong ko khí bí quyết mạng của nhân dân sẽ không còn hiểu chính xác về chân quý hiếm của cái đẹp và loại thật ấy. "Vô đề", "Lột xác"… cũng biểu lộ được tình cảm và niềm vui của một vai trung phong hồn thiết tha yêu cuộc sống. Nguyễn Tuân nói: "Người người nghệ sỹ như kẻ đóng một chiếc khung, bắt buộc tháo ra đóng lại, cho lúc cảm thấy không có ai đóng rộng được mình mới thôi". Viết đối với ông là 1 lao đụng khổ hạnh, là "tháo ra đóng góp lại" để gia công giàu loài kiến thức, kinh nghiệm và rèn luyenj tầm nhìn. Tả một chiếc cầu, ông phải dày công đếm từng chiếc trụ, miếng ván, từng nhịp… Ông ghi chép hàng trăm ngàn trang để sử dụng lại vài ba chục trang. "Đi nhằm viết" là 1 trong cách chú ý dúng đắn, vày "chỉ có cuộc sống rộng rãi, chỉ tất cả đường đời vô hay định new dạy đến ta biết được những câu đẹp đẽ" (Chiếc va li mới). Nhưng tất cả lẽ, điều đặc biệt quan trọng là trọng tâm hồn, tình yêu của ông sẽ say sưa nhập vào từng sự vật, vạn vật thiên nhiên để sau cuối hiện lên câu chữ gần như vẻ đẹp lung linh, xúc cồn lòng người.
Trong "Vang trơn một thời", ông chắt lọc từng cái đẹp quá quãng mà lại vẫn với hồn cuộc sống thường ngày đương thời. Trong "Những chiếc nóng đất" với "Chén trà vào sương sớm" mang vẻ đẹp khôn xiết quý phái, lịch lãm của thú uống trà. "Trên đỉnh non Tản" lại là vẻ đẹp chân thực khác nhưng mà chỉ gồm tác giả, sau khoản thời gian thổi vào từng sự vật những linh hồn, thì mới có thể thật sự thức tỉnh ở chúng nhũng sức mạnh và quý hiếm riêng. Cỏ cây, sông núi, khu đất đá bỗng tất cả sựu sinh sống xôn xao. Chính vì vậy, Thạch Lam - chúng ta văn thuộc thời cùng với Nguyễn Tuân đã có nhận xét như sau: "Chính vày nói với đơn vị văn biết kính trọng và yêu dấu cái đẹp, chiếc sáng tác của nghệ sĩ. Bởi vì Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn tài giỏi năng đặc biệt, một nghệ sĩ bao gồm lương tâm".
Cái đẹp nhưng mà Nguyễn Tuân quan liêu niệm chưa phải là "nhất thần tuyệt nhất biến", nó luôn thay đổi. Dòng đẹp luôn luôn gắn với mẫu thật đã tạo nên những phẩm chất bền vững, mớ lạ và độc đáo qua từng trang viết, từng nhân vật. "Văn chương Nguyễn Tuân là văn học thực sự" (Nguyễn Đăng Mạnh). Vào "Chữ fan tử tù", ông đã không còn mình đề cao ba điều: mẫu tài, nét đẹp và cái thiên tính xuất sắc của con bạn (thiên lương). Số đông ai chần chờ sợ ba điều bên trên thì chưa hẳn là nhỏ người, sẽ là loài quỷ sứ.
Nguyễn Tuân sau cách mạng tháng Tám càng hăm hở ra đi - những chuyến đi mang nặng nỗi niềm. Bao gồm ai như ông, trong thiếu hụt thốn, hà khắc của thời tiết vẫn một gậy, một bố lô đi dọc hai kè sông Đà hùng vĩ để mở lòng tiếp nhận cái đẹp tàng ẩn của tạo ra hóa, thiên nhiên. Những hoa lá ban trắng, mức độ dẻo dai lồng lộng của người điều khiển đò sông Đà, đều ngọn thác trắng xóa, đều vầng mây tây-bắc lượn lờ, cây trái sum suê hai bờ sông nước đang đi đến "Sông Đà" một biện pháp lung linh, kỳ ảo, để cho con người không thể hững hờ trước mẫu đẹp, loại thật, mẫu say đắm lòng tín đồ của thiên nhiên. Đó đó là kết tinh thẩm mỹ và nghệ thuật của một trung tâm hồn say sưa dòng lạ với sức trí tuệ sáng tạo bay bổng, mạnh dạn mẽ. "Sông Đà" là tác phẩm đánh dấu sự chín muồi trong tứ tưởng và nghệ thuật và thẩm mỹ của Nguyễn Tuân. Nét đẹp và chiếc thật đang trở thành cứu cánh, nâng bổng trọng tâm hồn với sức sáng tạo của Nguyễn Tuân lên một tầm cao mới, đồng thời, qua đó, ông tự xác minh nhân bí quyết công dân và tiềm năng thẩm mỹ và nghệ thuật của mình.
Ông thủy chung với thể một số loại tùy cây bút và ngày càng làm giàu sang cho thể các loại ở sự tăng cường chất sống, hóa học triết lý, ở tài quan sát và miêu tả, ở nghệ thuật xây dựng hình hình ảnh và sức sáng tạo ngôn ngữ, ngữ pháp… các phương thức đối lập, tương đồng, ẩn dụ, hoán dụ, khoa trương, đảo trang, mỹ từ Pháp… trong tòa tháp của ông cũng mang nét xin xắn mới, bộc lộ một tâm hồn luôn luôn khát khao tìm tòi, phá dòng cũ đã lỗi thời để tạo cái new vừa hé mở. Đến quần đảo Cô Tô, ông gọi đó là quần đảo ngọc trai cùng say sưa ca ngợi"… Vỏ trân châu xanh hồng huyền ảo, càng chú ý càng ưa, với thấy như lộng lên chiếc thảm kịch của sinh đồ gia dụng nằm dưới rốn bể nhưng vẫn không chịu đựng nguôi lòng tương tư cái mối cung cấp sáng gốc gốc hiện nay đang bị trần sóng trên đỉnh đầu bẻ gãy hết tia chói. Màu vẽ lòng ngọc trai thật là kiều diễm như thể nửa vòng cung và cầu vòng bắc lên tự một trái đất đáy biển cả vẫn hoài bão ánh trời..." với "Cửa Đại", ông lại mê mẩn cảnh vậy, con bạn và phát chỉ ra cảnh đời lam lũ, chen chúc, bọt bong bóng bèo bên trên bến Hội An. Vào "Cầu Ma", ông lại nhập vào cảnh trời mây giang san để ca ngợi cái ngàn tía muôn hồng của đất nước mến yêu. Có thể nói, ở lĩnh vực nào và đối tượng người sử dụng phản ánh nào, Nguyễn Tuân cũng thổi vào bọn chúng một nét văn hóa đậm đà tính dân tộc. Cái ăn, dòng mặc, thú thư giãn là một bộc lộ của văn hóa. Ông tất cả "tâm hồn phở", "bữa nạp năng lượng đẹp",… chính vì ông mong làm giàu đến cảm giác, thị giác cùng thực đơn của bản thân mình sau đó gửi vào bạn đọc.
Ta hoàn toàn có thể suy ngẫm và cảm xúc mạnh qua hầu như trang tùy cây viết đầy hóa học văn hóa, cổ sử…của Nguyễn Tuân với những góc nhìn và khía cạnh khác nhau: bao gồm khi trữ tình thi vị, gồm khi hùng tráng cất cánh bổng, có những lúc châm biếm cay độc, bao gồm khi thấm đẫm hóa học humour. Vẻ rất đẹp ngôn, ngữ bề ngoài đã đóng góp phần tôn vinh cho vẻ đẹp bên trong của từng hình ảnh, đồ dùng thể… tất nhiên là ở tiến độ đầu Nguyễn Tuân tất cả quá đà, đẩy chúng lên đến mức mức cực đoan và khác thường như cách để ông chống lại cái riêng biệt tự làng mạc hội "ối quân bố phèng" và nét đẹp bị lăng mạ một bí quyết thậm tệ. Suy mang lại cùng vào hoàn cảnh trước cách mạng, loại cực đoan ấy cũng có ý nghĩa của nó. Chữ nghĩa duy mỹ cơ mà ông chịu ảnh hưởng - về một mặt nào kia - đã làm đẹp và cứu vớt những bi ai của xã hội đang trên phố suy rã để cảnh báo, dự báo cho một nhu cầu, kim chỉ nan mới về nét đẹp trong tương lai.
Sau "Sông Đà", "Hà Nội ta tiến công Mỹ giỏi" lại là đỉnh điểm mới của Nguyễn Tuân bên trên hành trình đi tìm cái đẹp. Điều này càng minh chứng thêm đến chân lý cuộc sống thường ngày và thẩm mỹ rằng: nét đẹp nếu được bắt đầu từ hiện thực cuộc sống thì nó càng chân thực và tác dụng thẩm mỹ cao trong người đọc. Trong cửa nhà này, Nguyễn Tuân sẽ huy động toàn bộ tiềm lực sẵn có của chính mình về văn hóa truyền thống để bình luận, minh chứng những sự việc có liên quan đến vận mệnh dân tộc, sức mạnh chính nghĩa của nhân dân nước ta và bản chất xâm lược của kẻ thù. Tính thời sự - thời đại, cộng với yếu ớt tính văn hóa dân tộc và tài năng thao tác ngữ điệu đã tạo nên bút ký Nguyễn Tuân trở thành sức khỏe tinh thần quan trọng đặc biệt của con người việt Nam một trong những năm ác liệt. Bé người, cảnh vật, tâm lý, tình yêu hiện lên trong tác phẩm sao mà tự hào, sảng khoái! Mười nhì ngày đêm chiến đấu bom B52, Nguyễn Tuân nghỉ ngơi lại Hà Nội, đi dọc từng phố phường nhằm tìm sự sống thật giữa tiếng bom và phần nhiều đổ nát do quân địch gây ra. Ở đó có một đám hỏi diễn ra mặt trận địa cao xạ - một cảnh đơn nhất mà ông tảo được bởi ngôn ngữ để triển khai quà tặng kèm cho đời. Sau ngày thống nhất đất nước 1975, ông thường xuyên đi và gồm "Sông Đà đỏ", "Thăng Long cầu new 15 nhịp"… Đó là hầu như "thực đơn" new của giác quan nhưng mà ông là bạn suốt đời đi tìm, phát hiện không mệt mỏi mỏi. Đó là phần đông trang bút ký trữ tình thấm đượm hóa học thơ luôn luôn dào dạt tình yêu xứ sở, là phần nhiều nét new trong hệ hình thẩm mỹ và làm đẹp về cái đẹp của Nguyễn Tuân.
Với đầy đủ nét tổng quát trong bài viết ngắn này, chắc chắn rằng là bọn họ không thể nói hết phần đông phẩm chất văn chương đích thực của Nguyễn Tuân nhưng bao gồm một điều phân minh khi nghĩ về về ông ai cũng hình dung ra một con fan độc đáo, kỳ lạ, trong cả đời như 1 khách cỗ hành đi tìm cái đẹp, dòng thật thân cõi tín đồ mà chưa khi nào chịu giới hạn bước, chịu đựng hà cánh trong trắng tạo cho tới hơi thở cuối cùng.
Tôi nhớ khi Nguyễn Tuân mất (tháng 7 năm 1987), Nguyễn Minh Châu trong bài xích báo Người cầm cây viết ấy... Xem thêm: Dịch vụ sang tên nhà đất siêu tiết kiệm, dịch vụ đăng ký sang tên sổ đỏ, sổ hồng
Nhà văn Nguyễn Tuân.
1. Ôi Đại tướng tá ơi!
Mùa xuân năm 1948, cùng rất nhiều văn người nghệ sỹ khác, Nguyễn Tuân theo lính lên Việt Bắc tiến công giặc. Ông đi cùng với Trung đoàn Thủ đô. Ông nói trong bài xích Buổi thi chủ yếu trị rằng, gồm một lần ông cùng nhà viết kịch Đoàn Phú Tứ- người sáng tác bài thơ Màu thời gian cùng vở kịch Ngã ba xuất bản từ trước phương pháp mạng mon Tám - được mời tham gia làm cho giám khảo một cuộc thi chính trị của cục đội nhân ngừng cuộc chuyển động “Luyện quân lập công”.
Ông viết về cảm nghĩ của mình lúc kia như sau: “Thật là một trong những điều mới mẻ và lạ mắt cho đời tôi! Một fan vốn chỉ sinh sống với hoa nở mặt đường, trôi nổi mặt dòng liễu nhân với thích đa số vùng mây xa thừa tầm cùng với của tay mình, một tín đồ nặng căn mộng tưởng như vậy này mà lại nhất đám phải đứng trước chỗ cha quân, để đố thách những người quân nhân biện pháp mạng! và lại đột ngột! mà lại không được sẵn sàng từ trước! Ôi, Đại tướng mạo ơi! thật chỉ tất cả Cách mạng thì mới có thể có phần nhiều việc như thế này!” với ông đã minh chứng được “sự thân thiện giữa bạn bè cầm bút và bạn bè cầm súng”.
Ông hỏi năm mươi bạn bè trong Trung đoàn một câu. New đầu định hỏi “Tại sao về bao gồm trị, Trung đoàn tp hà nội lại tốt hơn những đơn vị khác?”, tuy nhiên nghĩ hỏi bởi thế sẽ dễ gợi loại “ý đố kị không nên lầm” không tốt, nên trước lúc ngồi vào ghế giám khảo hội thi vấn đáp chủ yếu trị ông đã đổi lại thắc mắc thành “Tại sao bằng hữu Trung đoàn tp. Hà nội lại ko được phép chiến bại những đơn vị chức năng khác về bao gồm trị?” Chỉ thay đổi mấy từ bỏ “phải tốt hơn” thành “không được phép”, thắc mắc thi của Nguyễn Tuân đã không những “chính trị” hơn nhưng mà còn hiện hữu lên một tinh thần rất “quân sự” nữa. Mới hay với Nguyễn Tuân mặc dù cho là khi nói hay thời điểm viết thì ngôn từ luôn luôn luôn được ông giám sát và đo lường đắn đo khôn xiết kĩ. Ông đúng là một công ty văn tất cả “trình độ thực hiện tiếng Việt điêu luyện” và có những góp phần đáng đề cập vào sự cải cách và phát triển văn xuôi quốc ngữ Việt Nam tiến bộ như nhận xét của fan đời sau.
2. Để “tôi píp”
Năm 1950, ta mở chiến dịch lớn nhằm mục tiêu giải phóng biên giới, mở toang cửa nhà thông thương với trung quốc và những nước anh em. Trong chiến dịch này, Nguyễn Tuân được phái đi theo một đơn vị chức năng thiện chiến nằm trong Đại đoàn Quân Tiên phong. Vào một trận đánh, quân ta win lớn, chiếm được đồn của quân Pháp. Trong đồn có không ít thuốc lá Cotab cùng rượu cognac - hồ hết thứ mà khi còn ở Hà Nội, bên văn rất thích. Cơ mà ở chiến trường, kỉ lao lý của quân đội vô cùng nghiêm thiết yếu uống hút say sưa được. Nguyễn bèn nghĩ ra một bí quyết là đổ cognac vào nón sắt, ngâm tẩu thuốc vào kia suốt nhì mươi bốn giờ. đơn vị văn bảo ấy là để “tôi píp” (ướp tẩu). Với sáng kiến rất dị này, trong thời hạn tham gia chiến dịch thời gian nào mặt ông cũng có thể có hơi rượu vị chiếc píp là đồ gia dụng bất li thân của ông.
3. Đã ngửi thấy mùi hương Hà Nội
Trong đội hình nhà văn đi binh lửa hưởng ứng trào lưu “Văn nghệ sĩ đầu quân” trong năm chống Pháp (1946-1954) có khá nhiều nhà văn tiền chiến, trong các số ấy có công ty văn lão thành Nguyễn Tuân. Đi chống chiến, theo bước chân bộ team vào Tây Bắc, lên Việt Bắc, Nguyễn đã viết được nhiều tác phẩm có giá trị, trong các số đó phải kể đến Tình chiến dịch. Ông là người rất được lính yêu và cũng thích đi cùng cỗ đội bao gồm cả dự các chiến dịch. Vào chiến dịch Biên giới, đi thuộc một đơn vị chức năng thuộc Đại đoàn Quân mũi nhọn tiên phong (308), ông cực kỳ phấn khởi vì đấy là trận tấn công có chân thành và ý nghĩa lớn: khai thông biên giới, chuẩn chỉnh vị mang đến tổng làm phản công. Một đêm, khi cùng các chiến sĩ bò qua mặt đường số 4 tiến công sang Thất Khê, Nà Hang, ông vẫn tỏ ra... Quyến luyến mẫu đường nhựa. Thấy vậy, người chỉ huy đã bắt buộc giục ông vượt nhanh lên kẻo nguy hiểm. Ông thì thầm, rằng ông rất xúc cồn khi thấy đường dòng nhựa, rằng vẫn ra được đường cái nhựa có nghĩa là đã sắp tới ngày chiến thắng rồi với rằng thấy được mặt đường nhựa, đường 4, tức là đã… ngửi thấy mùi Hà Nội. Quả nhiên, sau thành công Biên giới, lực lượng chống chiến tiếp tục giành chiến thắng và chưa đầy bốn năm tiếp theo nhà văn đã có mặt trong đoàn quân chiến thắng trở lại tiếp quản tp hà nội giải phóng (10/1954).
4. Coffe ngon…
Thời kì Mĩ ném bom miền Bắc, Nguyễn Tuân đi thực tế ở vùng mỏ Quảng Ninh. Dù vậy ở cách tp hà nội hàng trăm cây số, lại bên dưới trời bom đạn nhưng người sáng tác Vang bóng một thời vẫn không vứt được thói quen khôn cùng người hà nội của mình. Ông không xài nổi thứ cà phê mậu dịch nhì hào thơm nức... Hương thơm ngô rang. Một hôm ông bảo hoàng thất Điền, người cán bộ địa phương (sau đi bộ đội và làm việc ở Tổng cục chủ yếu trị) có trách nhiệm dẫn đường cho các nhà văn:
- Cháu gồm biết ở đâu có quán cà phê tư không?
- Dạ thưa có, dẫu vậy cháu trù trừ phân biệt rứa nào là coffe ngon, cố gắng nào là cà phê không ngon - Anh Điền vấn đáp khiêm tốn cùng thật thà.
- cà phê ngon à... Dễ dàng thôi. Cầm cố này nhé. Trừ coffe mậu dịch quốc doanh, cứ cafe tư là ngon, nhưng một số loại ngon nhất buộc phải là đen, black như quỷ sứ; nóng, lạnh như âm phủ và uống vào nên say, say như lũ ông gặp đàn bà...
Nắm được “công thức” ấy, người giao liên trẻ vẫn dẫn nhà văn đi mang đến được những hang cùng ngõ ngách của Quảng Yên, Hòn Gai, Uông Bí, Đông Triều - nơi tất cả những quán cà phê danh tiếng của khu đất mỏ.
5. Không thèm ăn
Nhà văn Nguyễn Tuân và nhà văn sơn Hoài là những người rất trực thuộc Hà Nội, biết rành rọt nhiều nghành nghề dịch vụ ở Thủ đô, tự chuyện cũ xưa như lời ăn uống tiếng nói, kinh nghiệm của người Tràng An cho phong cảnh, danh thắng. Trong nghành nghề ẩm thực, nhì ông cũng là những người dân sành điệu bao gồm tiếng, chẳng hèn cạnh gì phần nhiều Tản Đà, Thạch Lam, Vũ Bằng... Trước đây.
Tô Hoài kể, trong quyển hồi kí Chiều chiều, rằng sinh tiền Nguyễn Tuân thường cùng ông tới những hiệu ăn, tiệm giải khát nổi tiếng của Thủ đô. Cũng chẳng ăn uống cao lương mĩ vị gì, gồm khi chỉ với uống một li bia hơi, hưởng thụ một đĩa bánh cuốn, một đánh phở. Một lần, vào tầm chập tối, sơn Hoài cùng Phạm Khoa Văn và Nguyễn Tuân rủ nhau đến nhà hàng Bôđêga - một quán ăn cao lâu danh tiếng thời Pháp thuộc nằm ở phố Tràng tiền định trải nghiệm một món gì đó. Tuy nhiên vừa vào đến cửa đã thấy Nguyễn Tuân con quay ra ngay. Ông bảo những người dân cùng đi: “Lên cà phê Nhân, uống một cái phin rồi về.” sơn Hoài cùng Phạm Khoa Văn thiếu hiểu biết nhiều đầu cua tai nheo ra làm sao nữa, cứ phân vân. Thanh lịch đến bên đó bờ hồ nước Hoàn kiếm rồi, Nguyễn Tuân new nói: “Mặc áo quần ngủ đón quý khách vào ăn, không sạch quá không nuốt được.” Thì ra, lúc cả ba văn nghệ sĩ bước vào, Nguyễn Tuân đã nhìn thấy cảnh ông trưởng shop cao thọ mặc pizama xanh ngồi ở bên cạnh hiên, đứng dậy chào. Gắng là Nguyễn Tuân ko thèm vào, ko thèm nạp năng lượng nữa.
6. Để liên tục tranh luận
Theo Thanh Tịnh, sinh tiền Nguyễn Tuân khôn xiết nghiệt bửa với những nhà phê bình. Một đợt có tín đồ đến thăm hỏi động viên nhà văn thao tác vào thời điểm nào, ông trả lời: “Viết vào lúc nửa đêm.” Hỏi trên sao, công ty văn bảo: “Lúc ấy những ông phê bình ngủ cả rồi.” cùng một lần khác khi đang bé nặng, có bạn hỏi ông gồm di chúc gì không, bên văn nói: “Tôi bị tiêu diệt hãy chôn tôi cạnh ông phê bình.” Hỏi tại sao thì được trả lời: “Để tiếp tục tranh luận thuộc họ!”
7. Thơ đề nghị đủ sắc hương, mùi hương vị
Nguyễn Tuân là người rất yêu thương hoa. Cạnh bên Tết năm ấy có người đem đến khuyến mãi nhà văn một chậu hoa lan hàm tiếu rất đẹp. Nguyễn mong muốn đúng khi hoa nở sẽ có bạn quý tới chơi để cùng thưởng thức. Một người chúng ta đến, hoa không nở. Ông cảm thấy bi quan tiếc bởi các bạn cũ thọ ngày new gặp, chẳng được cùng mọi người trong nhà thưởng hoa. Sáng sủa xuân sau, Nguyễn dậy sớm, ngồi độc ẩm. Kỳ lạ thay, đúng lúc các nhành lan đua nhau nở và chuyển hương thoang thoảng. Tức cảnh, Nguyễn Tuân đọc liền câu thơ:
Bạn cũ về rồi hoa new nở
Nổi tăm lòng rượu một hương ai
Ấy là lần thứ nhất trong đời người sáng tác Vang bóng 1 thời làm thơ, có tác dụng chỉ đúng nhì câu mà tất cả đủ cả hoa, rượu cùng hương thơm. Và nhớ ông, tôi lại nhớ cho bài trong phòng văn Kim lân viết hôm từ giã bậc đàn anh: “Anh Nguyễn Tuân ơi! Anh vốn là tình nhân hoa, quý hoa. Trong phòng viết của anh quanh năm không cơ hội nào vắng vẻ hoa. Hôm nay, hoa hà thành tề tựu cả sinh sống đây, cùng chúng tôi, các anh em thân thiết của anh, các bạn đọc xa gần từ lâu vẫn ái mộ anh..., tất cả hoa, và công ty chúng tôi cùng tiễn đưa anh về nơi yên nghỉ ngơi cuối cùng… cố kỉnh thì anh Tuân ạ, trước sau anh vẫn chính xác là người phấn kích nhất đời đấy!”
Nguyễn Tuân sinh ngày 10 tháng 7 năm 1910 trên phố hàng Bạc, Hà Nội. Quê gốc của ông ở làng Mọc, nay nằm trong phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Thân sinh của nhà văn là nắm Tú Hải Văn - một đơn vị nho tài giỏi đậu khoa thi Hán học sau cuối đồng thời là người ảnh hướng lớn nhất đến hồn văn của Nguyễn Tuân sau này. Bí quyết mạng tháng Tám thành công, Nguyễn Tuân đổi thay cây bút tiêu biểu của nền văn học mới. Năm 1950, ông được tiếp nhận vào Đảng. Tự 1948 mang lại 1958, ông giữ lại chức Tổng thư kí Hội văn nghệ Việt Nam. Ông mất ngày 28 tháng 7 năm 1987 tại Hà Nội. Năm 1996 ông được truy khuyến mãi Giải thưởng hcm về văn học tập nghệ thuật.